'Lọ lem Pháp' viết tiếp cổ tích Roland Garros

Thời gian phát hành 2025. 07. 04. 15:35
'Lọ lem Pháp' tiếp tục: Loài chim hồng y và cỏ bông hồng trong sân Roland Garros Những ngày đầu hè, khi nắng Paris tràn đầy vào sân Roland Garros, những tia vàng rơi trên bùn đỏ nhẵn nhàng, làm cho khung cảnh giống như một bức tranh óng lên. Ở góc sân, bên cạnh đồi hoa hồng cổ thụ, có một cái lọ thủy tinh nhỏ, che khuất trong bóng lá. Khi gió nhẹ thổi qua, lọ đó phát ra âm thanh như tiếng còi nhỏ, và từ trong lọ bay lên một bóng sáng mờ, rồi hóa thành người nàng thơ ngây, tóc dài màu hồng nhạt, váy lụa mỏng manh lấp lánh như tơ may từ tia nắng. Đó là Lọ lem Pháp, nàng tiên được truyền thuyết là người giữ gìn linh hồn của sân vận động này, kể từ thời Roland Garros còn là phi công dũng cảm chinh chiến trên bầu trời châu Âu. “Hôm nay, trái tim sân này có một tiếng than khóc ẩn giấu,” nàng thì thầm, mũi nàng hòe nhẹ mùi hồng phấn của cỏ bông hồng xung quanh. nàng nhảy xuống một chiếc ghế khán giả trống, mắt nàng chìm vào trận đấu đang diễn ra ở sân Philippe-Chatrier: bên kia lưới, một cô gái trẻ, tóc nâu ngắn, tay cầm vợt co rút, đang thua 0-5 trong set thứ ba. Mắt cô trông chìm trong hoang mang, như bị ghim vào bởi áp lực của tên tuổi “người kế thừa tương lai” mà báo chí đã dán cho cô từ khi 15 tuổi. “Ah, em Béa…” Lọ lem thì thầm, nhớ đến đêm trước khi nàng thấy cô gái ngồi một mình dưới cây hồng, khóc vì cha cô—trong suốt mười năm huấn luyện—đã nói: “Nếu em thua trận này, hãy bỏ racket, đi học luật như mẹ em.” Lọ lem vẫy tay, một cánh bướm màu tím bay lượn vào tay Béa. Khi cô nắm chặt, tay cô chạm vào một miếng gỗ cũ, lơ lửng, có dấu hiệu cháy rách. Trên miếng gỗ, có một dòng chữ mờ: “Không bao giờ bỏ cuộc khi còn thở.” “Đó là mảnh vỡ của máy bay ‘Antoinette IV’—máy bay Roland Garros đã bay vượt Địa Trung Hải năm 1913,” nàng tiên lặng lẽ nói, hiện thân bên cạnh Béa. “Khi hắn bị địch hạ, máy bay nổ thành tứ tắc, nhưng hắn vẫn trèo ra hầm, dùng dao kiếm đập gãy xà buồng để nhảy dù. Ông cứu hộ hắn tìm thấy hắn trong sa mạc, máu đọng trên váy, tay hắn vẫn nắm chặt một lá cờ Pháp. ‘Tôi chết được, nhưng cờ này không được đổ,’ hắn nói.” Béa ngước nhìn, mắt nàng lấp lánh. “Anh… Roland Garros?” Lọ lem cười, tay nàng vuốt qua cành hồng gần nhất, nụ hoa nở to ra, đào thẳng lên bầu trời. “Hắn không chỉ là phi công. Anh ấy là người biết ‘thua’ nhưng vẫn đứng dậy. Trước khi vượt Địa Trung Hải, anh ấy thua ba lần: máy bay hỏng, cơn bão đập, thềm mũi tàu vỡ. Nhưng anh ấy vẫn cười và nói: ‘Mỗi chấm dứt không phải là kết thúc, mà là dấu chấm hỏi cho câu chuyện mới.’” Giọng nàng trở nên êm dịu, như gió thổi qua bùn đỏ. “Em Béa, vợt của em

không phải để chiến thắng mọi người. Nó để chiến thắng chính em, mỗi ngày. Hôm nay, dù kết quả thế nào, em hãy chạm tay vào vợt và nói: ‘Tôi đã yêu nó, và nó đã dạy tôi đứng dậy.’ Thì Roland Garros sẽ cười, và cỏ bông hồng ở đây sẽ mọc to hơn.” Béa thở dài, tay cô nắm chặt racket, hơi thở đều đặn. Khi bóng bay lại, cô bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, tay cô vung ra một cú hầm nảy, bóng chạm đất bên ngoài lưới, nhưng cô cười. “Mẹo Roland Garros: thậm chí thua, cũng hãy cười,” nàng tiên thầm cười. Cuối trận, Béa thua 6-4, 3-6, 5-7. Nhưng khi cô đứng lên, cô đi thẳng đến khán giả, nắm tay cha cô: “Anh ấy nói, thua không phải kết thúc. Em muốn tiếp tục, cha ơi. Em sẽ học từ mọi thua, như Roland Garros học từ từng vụ rơi máy.” Cha Béa im lặng, rồi cười, ôm cô chặt. Lọ lem nhìn thấy, mỉm cười, rồi nhảy lên cành hồng, hóng lên nụ hoa một chút vàng. “Linh hồn của sân này không phải chỉ ở chiến thắng. Nó ở trong sự đứng dậy, lần sau.” Đêm đó, khi đèn sân dimming, Lọ lem bay xuống hốc bùn nơi Béa từng ngã. Tay nàng vuốt nhẹ, và từ vết thương trên bùn, mọc lên một cành hồng nhỏ, nụ hoa đỏ rực như máu, như hồng trà. Trên đó, bám một chiếc phi thuyền nhỏ, làm bằng lá, mũi nhọn hướng lên bầu trời. Và từ xa, như có tiếng cười vui, xa xăm, của một phi công trong thời chiến, cười ấm áp, chào đón người con gái mới học cách yêu, và cách đứng dậy. Kết.
Liên quan