ĐT Việt Nam: Viết tiếp câu chuyện… đợi chờ

Thời gian phát hành 2025. 07. 04. 15:36
Đợi Chờ Mưa chiều rơi mịn màng, nhuộm xanh lá cây ven con đường nhỏ. Nhà gỗ cũ của bà Lan ngồi im lặng giữa bụi tăm, mái ngói che nắng đã bị mưa phai nhạt, nhưng cửa sổ trước sân vẫn được lau chùi sáng sủa mỗi chiều. Bà ngồi trên ghế sắt gỗ, tay cầm một tấm ảnh bị vàng mờ: một chàng trai xinh tươi, áo sơ mi trắng, nụ cười rạng rỡ, tay ôm bà khi còn trẻ. “Minh ơi, chiều nay em sẽ về mà…” Bà lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào con đường xa, bị mưa che mờ. Mỗi ngày từ khi chàng trai lên thành phố tìm việc, cách đây mười năm, bà Lan đã giữ thói quen: sau khi dọn dẹp bếp, pha một tách trà hoa cúc, ngồi trước cửa sổ, chờ. Con đồng hồ cũ trên tường kêu “đảng thẳng” mỗi giờ, như một lời nhắc nhở không bao giờ mệt mỏi. Hôm nào cũng vậy: người đi xe đạp, người bán bưởi, người thu tiền điện đều mỉm cười chào bà, nhưng không ai dừng lại. Chỉ có lá vàng rơi từ cây đa, hoặc chim én bay qua, để lại vết bóng ngắn ngủi trên sàn gỗ. Hôm nay, trời mưa mờ ảo, như một bức tranh bị nước rửa. Bà Lan cầm ảnh dậm dà, miệng réo lên một nụ cười yếu ớt. “Minh ơi, mẹ nhớ em lắm. Mẹ vẫn giữ nhà như cũ, gối em còn mùi sả thơm…”. Giọng bà tan vào tiếng mưa, tan vào gió thổi vào, mang theo mùi hương trà chua ngọt. Bỗng, tiếng xe máy chậm dần. Bà gi

ật mình, tim đập nhanh lên. Xe dừng trước cổng, bóng người cao to bước xuống, áo mưa xám rách một nếp. Bà nhắm mắt, tim thở hẹp. “M… Mẹ ơi…” Giọng khàn khàn, gãy gò, nhưng vẫn là giọng của chàng trai. Bà đứng dậy, tách trà rơi xuống sàn, nước tràn ướt váy. Anh Minh lao vào, tay ôm chặt bà, mồ hôi và nước mưa ướt má bà. “Mẹ ơi, con vất vả mấy năm, giờ mới đủ tiền mua vé… Con hứa, sẽ không rời mẹ nữa…” Bà Lan khóc, tay sờ má con, từ trán xuống gò má, như chạm vào một giấc mơ xa xưa. Anh Minh cầm ra một hộp bánh nướng ấm áp, mùi thơm lan tỏa. “Con nhớ mẹ thích bánh này, trên tàu con giữ nó trong áo cho ấm…”. Bà cười, rơi nước mắt vào bánh, rồi hôn lên trán con. Mưa vẫn rơi, nhưng trong nhà, nắng ấm dần thấm qua màn sương mù. Đêm đó, hai người ngồi bên lò sưởi, kể chuyện. Anh Minh kể về cuộc sống khổ luyện ở thành phố, việc trượt tàu, đi làm thợ xây, chốt chặn tiền. Bà kể về từng ngày chờ, về cơn ốm năm ngoái, về cái cún xinh đã chết, nhưng vẫn giữ chuồng cho con. Giọng lặng lẽ trôi qua, như dòng sông chảy mượt, đục lăn những kỷ niệm bị ướt mưa. Khi nửa đêm, bà Lan ngủ say trên gối của con, tay vẫn cầm chặt tấm ảnh cũ. Anh Minh ngắm mặt bà già, vết nếp nhăn sâu như những đường thẳng trên bản đồ, và hiểu rồi: người lớn tuổi không chỉ chờ một người, mà chờ một câu hứa, một tình yêu mãi mãi, chờ cho nàng thời gian quay lại, cho bóng em bé cười trong sân nhà, vẫy tay say sưa: “Mẹ ơi, con về rồi!”. Và chiều hôm sau, lại mưa. Nhưng trên bậc thềm, có hai cặp giày: một đôi giày cao gót bạc mài, và một đôi xăng da cũ. Như lời hứa, không bao giờ tắt.

hông chỉ chờ một người, mà chờ một câu hứa, một tình yêu mãi mãi, chờ cho nàng thời gian quay lại, cho bóng em bé cười trong sân nhà, vẫy tay say sưa: “Mẹ ơi, con về rồi!”. Và chiều hôm sau, lại mưa. Nhưng trên bậc thềm, có hai cặp giày: một đôi giày cao gót bạc mài, và một đôi xăng da cũ. Như lời hứa, không bao giờ tắt.
Liên quan