Roberto Baggio: 'Bóng đá vẫn nợ tôi…'

Thời gian phát hành 2025. 07. 09. 16:11
·: Trong thế giới bóng đá thế kỷ 20, có một tên tuổi khiến hàng triệu người hâm mộ thổn thức, không chỉ vì kỹ năng xuất sắc mà còn vì khí chất “phi thường” chìm trong đôi mắt sâu lắng và mái tóc xù xì lơ lửng. Đó chính là Roberto Baggio – huyền thoại người Ý, một “tiên đạo” của sân cỏ nhưng cũng luôn gắn liền với câu chuyện “thương đau” và “ tiếc nuối” mà bóng đá mang lại. Từ góc phố đến đỉnh cao: Sự lên ngôi của “Thiên thần chân chim” Baggio sinh ngày 18 tháng 2 năm 1967 tại Castel San Pietro Terme, một thị trấn nhỏ ở vùng Emilia-Romagna, Ý. Từ bé, cậu bé chàng đã tỏa sáng với niềm đam mê bất tận với bóng đá. Tuy nhiên, cuộc đời đã thử thách cậu khi 12 tuổi, Baggio bị chấn thương nghiêm trọng ở đầu gối, khiến nhiều nhà tuyển chọn nghi ngờ về tương lai của cậu. Nhưng may mắn, câu chuyện “tổn thương” không phải là dấu chấm hết cho tài năng của cậu. Năm 1982, Baggio chính thức gia nhập câu lạc bộ Fiorentina (Firenze) sau khi giành chiến thắng trong kỳ thi tuyển chọn. Tại đây, cậu bắt đầu: với những bàn thắng ảo diệu, những đường chuyền tinh tế, và phong cách đá “tự do” nhưng đầy ý tưởng, Baggio nhanh chóng trở thành “ngôi sao” của sân Artemio Franchi. Năm 1990, cậu được gọi vào đội tuyển Ý cho World Cup Italia 1990, đánh dấu bước nhảy lớn trong sự nghiệp. World Cup 1994: Một câu chuyện “vàng” nhưng đầy tiếc nuối Năm 1994, Baggio đi đến đỉnh cao cá nhân khi dẫn dắt đội tuyển Ý đến chung kết World Cup tại Mỹ. Trong hành trình đến trận chung kết, cậu đã ghi 5 bàn thắng, bao gồm những pha quyết định như chiến thắng trước Nigeria (2-1) hay trận bán kết đẩy Brazil vào vòng sút luân lưu (0-0). Tên tuổi “Baggio” dần trở thành “tên thần” trong giới bóng đá. Tuy nhiên, đêm 17/7/1994 sẽ mãi gắn liền với hình ảnh buồn bã của cậu: trong kỳ sút luân lưu chung kết với Brazil, Baggio là cầu thủ cuối cùng của Ý ném sút, nhưng bóng bay trượt qua góc cột phải, để lại cho Brazil ngôi vô địch và cho chính mình nỗi đau mãi mãi. Hình ảnh cậu cúi đầu, tay nắm đầu, mái tóc xù xì che khuất nụ cười buồn, đã trở thành “bức họa” đầy ý nghĩa nhất của World Cup. Kỹ thuật “vô song” và phong cách “phiêu bồng” Baggio không phải là tiền đạo “cứng” hay “chạy nhiều”, nhưng cậu có khả năng “khai sáng” tình huống bằng những động tác “ngoại lệ” mà hầu như cầu thủ khác không thể lặp lại. Đôi bàn của cậu có thể “kẻ” đường chuyền xuyên qua hàng phòng ngự, “vẽ” quỹ đạo đẹp mắt cho quả bóng, hoặc “đánh ngược chân” khiến thủ môn bối rối. Đặc biệt, cậu là một “bà chủ” của pha sút từ xa và pha sút góc, với tỉ lệ thành công khi

ến đối thủ phải sợ hãi. Ngoài kỹ thuật, phong cách cá nhân của Baggio cũng trở thành “thương hiệu” độc đáo: mái tóc xù xì được gội thành “tóc ngựa” (hay gọi là “tóc lừa”), đôi mắt đen sẫm tràn đầy ý nghĩa, và phong cách đi bộ “nhẹ nhàng” trên sân cỏ – tất cả tạo nên hình ảnh “huyền thoại” không thể sao chép. Sự nghiệp sau “thương đau” và di sản vĩnh cửu Mặc dù World Cup 1994 để lại nỗi đau, Baggio vẫn tiếp tục tỏa sáng ở các câu lạc bộ như Juventus, AC Milan, Bologna và Brescia. Năm 2004, cậu chính thức từ giảng, để lại cho bóng đá thế giới một kỷ niệm không bao giờ mờ nhạt. Hiện nay, Baggio vẫn được mệnh danh là “một trong những tiền đạo đẹp nhất mọi thời đại” và “kí ức vàng” của thế hệ 8x-9x. Loài người yêu bóng đá không chỉ nhớ đến những bàn thắng ấn tượng mà còn cảm nhận được “tinh thần” của anh: sự kiên nhẫn vượt qua thách thức, tình yêu chân thành với trò chơi, và phong cách “đẹp” trong cả thành công và thất bại. Như câu nói của một nhà báo Ý: “Baggio không phải là một ngôi sao vì đã giành được bao giải thưởng, mà vì anh đã khiến bóng đá trở nên đẹp hơn, và cho chúng ta một lý do để tiếp tục yêu thích môn thể thao này”. Và như vậy, ngọn lửa “Baggio” vẫn cháy mãi trong trái tim của hàng triệu người hâm mộ, dù thời gian trôi qua bao lâu. (:,·,。)
Liên quan